Duyên Tới Là Anh
Phan_10
Từ đó về sau, Cố Hàm Ninh có vài lần nhận được tin nhắn của Cao Thần gửi đến, chẳng qua là cô vẫn một mực không trả lời, sau đó thì cũng không nhận được nữa.
Trả lời tin nhắn của Cao Thần, cô thật chẳng có hứng.
Nhìn Bạch Vũ Hân mừng rỡ cúi đầu chăm chú trả lời tin nhắn, sâu kín dưới đáy lòng Cố Hàm Ninh cảm thán, quay đầu đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi đi không nói một lời nào.
Kiếp này, Cao Thần và Bạch Vũ Hân như thế nào, cô không hề can thiệp, hai người không quan trọng này, mặc dù không xa lạ gì, nhưng ở trong lòng cô đã không thấy cần phải thân thiết.
Không mặn không nhạt như vậy, chỉ xem như bạn học bình thường, sau khi tốt nghiệp, có lẽ đến chết cũng không qua lại.
Kiếp trước, cô cùng công ty với Cao Thần, cô đã dành rất nhiều tâm huyết, nếu không có Cố Hàm Ninh cô, cô không tin chỉ dựa vào sức một mình Cao Thần, có thể phát triển được.
Đã như vậy, cô liền thu hồi tất cả những gì kiếp trước mình ban cho Cao Thần, bao gồm cả cái quyền làm tổn thương chính mình!
Giữa cô và Bạch Vũ Hân nếu không có Cao Thần, thì lý do thù địch cũng không còn.
Nghĩ đến giữa mình và Bạch Vũ Hân kiếp trước, ánh mắt Cố Hàm Ninh ảm đạm, trái tim phức tạp rối bời.
Người nha, vẫn nên sống đơn thuần, đơn giản chút ít đi...
Nhớ tới kiếp trước, cô lại có cảm giác mệt mỏi sâu tận đáy lòng.
Trước kia, cái loại giống như là bị mây mờ che mắt, liền để nó biến mất ở kiếp trước đi...
Cố Hàm Ninh nghĩ, cô thật sự cần một bắt đầu mới, có lẽ, bao gồm cả một tình yêu mới...
Trong ánh sáng trên tàu, Cố Hàm Ninh nghiêng đầu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ, kiếp trước kiếp này, đan xen chằng chịt, dường như cô lại nhớ tới lại lạnh như băng thấu xương, sự vắng lặng tiêu tiều trong nghĩa trang trống trải, đi lòng vòng, như thế nào cũng không tránh khỏi cái năng lượng trói buộc mình ở đó…
Âm thanh nhắc nhở khi đến ga vang lên, Cố Hàm Ninh chợt giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, sợ hãi nhìn chòng chọc phía trước, phải một lát mới tỉnh táo lại, vừa sờ lên trán, mồ hôi đã ướt một mảng.
Cố Hàm Ninh nặng nề hít thở không khí.
May mắn! May mắn chỉ là mộng!
Vừa rồi cái loại tuyệt vọng vùng vẫy cũng không giãy thoát ra được, dường như còn quẩn quanh trong đáy lòng, đậm đặc đến nỗi khiến cô không thở nổi.
Cố Hàm Ninh hít thật sâu một hơi, mới cảm thấy tay chân thả lỏng ra chút, vừa nhìn thời gian, đã là bảy giờ năm mươi tối.
"Tàu sắp tới ga, ga tàu phía nam thành phố N, hành khách xin vui lòng chuẩn bị xuống cửa..."
Tiếng loa phát thanh vang lên một lần nữa, tàu đã bắt đầu giảm tốc độ, từ từ lướt đi, không ít người đã đứng lên, bắt đầu cầm lấy hành lý.
Bạch Vũ Hân vừa quay đầu liền kinh ngạc thấy Cố Hàm Ninh ngồi không động đậy, vội vàng đẩy cô một cái.
"Ninh Ninh, đến ga rồi."
"Hả? À!" Cố Hàm Ninh gật gật đầu, lấy ba lô của mình ra, đứng lên.
"Này chậm hai mươi phút rồi, thật đáng ghét!" Bạch Vũ Hân bĩu môi, nhíu mày oán trách.
Cố Hàm Ninh thì tâm thần hoảng hốt, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Cố An Quốc.
Cố Hàm Ninh vội vàng nhận: "Ba, dạ, tàu đến muộn, mới vừa đến. Dạ, vâng."
Gác điện thoại, tàu đã tiến vào ga, lấy tốc độ chậm chất từ từ dừng lại, tâm tình Cố Hàm Ninh từ từ bình tĩnh lại, đeo ba lô, thuận theo dòng người, bắt đầu đi ra ngoài.
Xuống tàu, Cố Hàm Ninh xa xa đã thấy Triệu Thừa Dư ở phía trước, ngược hướng dòng người đi tới.
Cố Hàm Ninh ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn Triệu Thừa Dư đi tới trước mặt mình.
"Cố Hàm Ninh, đưa ba lô mình cầm cho. Nhiều người, cậu cẩn thận điện thoại và ví tiền."
Tuy không đông bằng những chuyến tàu vào dịp tết, nhưng chuyến tàu hôm nay đúng là đông người quá, trong toa xe phải xếp thêm rất nhiều ghế ngồi tạm thời.
Một bên khác, Trần Minh cũng đi lại đây, cười đón lấy ba lô trên tay Bạch Vũ Hân, thuận theo giọng điệu của cô nàng, oán trách tàu đến muộn.
________Hết chương 19________
Chương 20: Món quà
"Cố Hàm Ninh..." Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh đang thất thần mà nhíu mày, lo lắng.
Trong lòng Cố Hàm Ninh dường như có một dòng nước ấm chảy qua, dần dần trở nên mềm mại, mím môi khẽ mỉm cười.
"Triệu Thừa Dư, vé xe lúc về, cũng phiền cậu mua giùm mình nhé. Đại khái khoảng một giờ chiều ngày mùng bảy đi." Vừa nói, ngay lập tức lục thẻ sinh viên trong ba lô ra, "Nè, thẻ sinh viên của mình."
Trên khuôn mặt Triệu Thừa Dư thoáng qua vui mừng, vội vàng nhận lấy.
"Được! Mua xong mình sẽ gọi cho cậu!"
Đi tới cửa nhà ga, xa xa Cố Hàm Ninh đã thấy cha mẹ mình đứng ở ngoài lan can, háo hức chờ đợi.
Cố Hàm Ninh nở một nụ cười thật tươi, hăng hái vẫy tay.
"Ba, mẹ!"
Dưới ánh đèn, Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã vui mừng cười, khiến lòng Cố Hàm Ninh vừa ấm áp vừa như bị bóp nghẹn, hốc mắt cay cay.
Cố Hàm Ninh bước nhanh hơn, thoáng cái đi tới trước mặt cha mẹ.
Diêu Tuệ Nhã cười kéo tay Cố Hàm Ninh.
"Ăn cơm chiều chưa? Bụng đói không? Cơm nước mẹ đã làm cho con rồi, mẹ còn làm món thịt nướng con thích nữa!"
"Ăn bánh quy, con vẫn còn đói!"
"Nhanh! Mau quay trở về!”
Diêu Tuệ Nhã lo lắng đón con gái về nhà, kéo tay Cố Hàm Ninh muốn đi liền.
"Mẹ, chờ một lát." Cố Hàm Ninh hướng về Triệu Thừa Dư đang ngượng ngùng ở bên cạnh ngoắc ngoắc tay, nhận lấy ba lô từ trên tay cậu đưa cho Cố An Quốc, "Ba, mẹ, Triệu Thừa Dư, mọi người còn nhớ không?"
"A, vừa rồi cô chỉ chú ý tới Ninh Ninh, không để ý, là Triệu Thừa Dư à! Đã muộn như vậy, không có ai đến đón cháu sao? Nếu không thì để ba Ninh Ninh đưa cháu về."
"Không, không cần! Cám ơn cô, cháu tự về được." Triệu Thừa Dư vội vàng xua tay, đối mặt với sự nhiệt tình của mẹ Cố Hàm Ninh, có chút thụ sủng nhược kinh.
"Muộn như vậy rồi làm gì còn xe buýt? Để ba mình đưa về đi." Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư muốn đi, nhẹ nhàng kéo ba lô của cậu, mím môi cười nói.
Triệu Thừa Dư quay đầu lại nhìn cánh tay đang nắm lấy ba lô của mình, lại nhìn về đôi mắt sáng như ngọc của Cố Hàm Ninh, trong lòng vừa mềm vừa tê dại, làm sao còn nói ra lời từ chối được nữa.
Cố An Quốc vỗ vỗ bả vai Triệu Thừa Dư.
"Đi thôi, chú đưa cháu một đoạn đường." Vừa nói vừa quay đầu đi đến chỗ đậu xe.
Triệu Thừa Dư không còn từ chối được nữa, chỉ có thể ngậm miệng lại, yên lặng theo sát ở phía sau Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh quấn lấy tay Diêu Tuệ Nhã, giọng nói đáng yêu đang kể chuyện lý thú ở trường học, chọc cho Diêu Tuệ Nhã cười một trận.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, mang theo ánh sáng ấm áp, Triệu Thừa Dư nhìn cô gái cười cười đáng yêu trước mặt cha mẹ phía trước, không khỏi cong lên khóe môi.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh này, Cố Hàm Ninh rất là nhàn rỗi thong dong, cô tự tại đến mức không muốn quay lại trường học.
Ngày 1 tháng 10, cả nhà Cố Hàm Ninh về nhà bà ngoại ở nông thôn, gia đình cậu ba cũng đến đông đủ, tụ tập một phòng, bên trong bữa tối cực thịnh soạn.
Ngày 2 tháng 10, cả nhà đi đến nhà bà nội, cũng là một bữa tiệc lớn thịnh soạn, làm cho Cố Hàm Ninh ăn uống rất thích thú.
Ngày 3 tháng 10, Cố Hàm Ninh tự cho mình một ngày nghỉ, cháo loãng dưa muối, nói là để điều hoà dạ dày.
Ngày 4 tháng 10, Cố Hàm Ninh và Diêu Tuệ Nhã đi dạo cả ngày, chỉ đi dạo mà chân tay mỏi nhừ, suýt chút nữa không còn cách nào mang túi to túi nhỏ về nhà.
Ngày 5 tháng 10, Cố An Quốc và Diêu tuệ Nhã dậy sớm, đi chợ mua rất nhiều thức ăn, từ sớm đã bắt đầu tẩy tẩy rửa rửa, Cố Hàm Ninh thì ngủ ngon lành đến tự nhiên tỉnh dậy, đánh răng lúc mười giờ, mở di động, mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn.
"Ninh Ninh, chúc mừng sinh nhật!"
"Cố Hàm Ninh, sinh nhật vui vẻ!
...
Có người là bạn thời trung học, cũng có bạn đại học, bao gồm Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, Bạch Vũ Hân, còn có Cao Thần...
Ngày 5 tháng 10, là sinh nhật 20 tuổi của Cố Hàm Ninh.
Mười chín năm trước, chính là ngày cô chào đời, Âm lịch và Dương lịch đều như nhau.
Ở tỉnh này, điều này có thể xem là một sinh nhật lớn, Diêu Tuệ Nhã vốn là muốn bảo Cố Hàm Ninh mời mấy bạn học đến ăn cơm. Cố Hàm Ninh suy nghĩ một chút, vẫn không gọi.
Cô chỉ muốn cùng cha mẹ an tĩnh trải qua sinh nhật.
Huống hồ, trên thực tế thật ra đã thật lâu cô không liên lạc với bạn bè cấp hai, cấp ba rồi, mà bây giờ bạn đại học lại cách xa.
Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị đầy một bàn toàn thức ăn Cố Hàm Ninh thích ăn, Cố Hàm Ninh ăn đến căng bụng mới dừng lại.
Chiều, Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã đi nghỉ, Cố Hàm Ninh thì trả lời tin nhắn của bạn học, vừa mới trả lời tin nhắn của Thôi Hà Miêu, điện thoại lại reo.
"Alo——"
"Cố Hàm Ninh, mau ra đây, mình đang ở cửa cầu thang nhà cậu nè!"
Tiếng trong điện thoại có chút xa lạ, Cố Hàm Ninh sửng sốt, đang muốn hỏi: cậu là ai, trong đầu chợt lóe lên, lại ngừng lại.
Cô nhớ lại...
"Lục, Khải..."
"Hì hì, nhanh lên! Có bất ngờ dành cho cậu nè!"
Đúng rồi, là Lục Khải, bởi vì đối với cô mà nói, thật ra là nhiều năm không gặp, khó trách nghe thấy giọng nói rất xa lạ...
Cố Hàm Ninh cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn di động, tâm tự phiên phi (*)…
[(*) Tâm tự phiên phi: trong lòng rối bời như máy bay bị lật]
Cố Hàm Ninh mở cửa hành lang, không vội vàng đi ra ngoài, đã thấy một người nào đó kênh mặt ra.
"Sinh nhật vui vẻ ~"
Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt của Lục Khải cười hì hì, lúc này Cố Hàm Ninh mới bước chân qua khỏi cửa, bình tĩnh nói.
"Cám ơn."
Lục Khải thấy không dọa được người ta, bắt đầu cười trách cứ.
"Hì, Cố Hàm Ninh sao cậu bình tĩnh như vậy, thật nhàm chán!"
Cố Hàm Ninh trong lòng ngược lại trợn trắng mắt: được rồi, lần trước xác thực có bị cậu ta hù doạ thật, chẳng qua là hôm nay trong lòng cô có phòng bị, đương nhiên sẽ phòng ngừa cậu từ bên cạnh nhảy ra.
"Này, tặng quà sinh nhật cho cậu." Đang nói Lục Khải vừa đưa tới một cái hộp tinh xảo đẹp mắt.
Cố Hàm Ninh thót tim lên, nhìn chăm chú vào hộp quà, cố ý hỏi: "cậu tặng?"
"Hmm, mình không tốt bụng như vậy! Đây là có người nhờ mình đưa cho cậu đó nha ~~~" Lục Khải nhìn Cố Hàm Ninh cười đùa nháy mắt, tiếng ‘nha’ kia kéo dài ơi là dài.
Ký lai chi tắc an chi (*), Cố Hàm Ninh ngược lại bình tĩnh nhận, đưa ta đón lấy hộp quà, không vội mở.
[(*) ký lai chi, tắc an chi: điều gì đến sẽ đến, cứ bình tĩnh sẽ ổn]
"Là ai?"
"Hì hì, cậu đoán đi? Học chung đại học với cậu, người ta cố ý chuẩn bị món quà này, nhờ mình đưa tới, cậu còn không biết là ai sao?" Lục Khải cười chế giễu, vẻ mặt mập mờ.
Mình biết rồi...
Kiếp trước, mình chính là e thẹn nói một câu như thế, sau đó cúi đầu, về nhà tim đập rộn lên mở hộp quà...
Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn hộp quà trong tay, trong lòng có gì đó siết chặt.
Nếu như tất cả không có gì thay đổi, vậy, trong chiếc hộp này là một cây đàn dương cầm nhỏ nhắn tinh xảo, có thể phát ra âm thanh vui tai. Trên chiếc dương cầm nhỏ có một tấm thiệp, trên đó có bốn chữ ngay ngắn đẹp đẽ: sinh nhật vui vẻ! Nếu không phải là người luyện thư pháp nhiều năm, rất khó viết ra được loại phong thái đó.
Lục Khải giống như đúc từ thần thái, đến ngữ điệu, món quà trên tay cô cũng giống như đúc...
Nhưng kiếp trước, và kiếp này, sẽ giống nhau sao?
Trong kiếp trước, cô vừa mới nhận được điện thoại của Cao Thần, hai người vừa nói xong điện thoại, cô liền nhận được điện thoại của Lục Khải ...
Trong kiếp trước, cô và Cao Thần duy trì một chút mập mờ, cả hai đều có ý với nhau...
Trong kiếp trước, cô nhớ Cao Thần từng học thư pháp vài năm…
Kiếp này, cô mắt lạnh rời xa Cao Thần, buổi sáng cũng không nhận được tin nhắn nào của Cao Thần...
Trong đầu thoáng qua một tia sáng, Cố Hàm Ninh chợt ngước mắt, cổ họ khô khốc làm cô có chút khó chịu.
"Là họ Triệu sao?"
"Ai nha! Cậu đã sớm đoán được là thằng nhóc Triệu Thừa Dư rồi sao?" Lục Khải bực dọc vỗ vỗ đầu, lập tức lại chen vào đây cười đùa nói, "Hì, nói xem, hai người làm sao gặp nhau?"
Cố Hàm Ninh đáy lòng đột nhiên buông lỏng.
"Cậu cũng nói chúng mình là cùng một đại học, đương nhiên nhận ra." Cố Hàm Ninh hàm hồ nói.
"Thằng nhóc kia cũng thiệt là, tự mình không dám đến đưa, còn muốn mình chuyển một chuyển." Lục Khải oán trách, cũng không chế giễu nhiều.
"Cậu là bạn học với cậu ấy?"
"Bọn mình là bạn học trung học, quan hệ rất tốt! Cậu còn nhớ không, vào ngày kỷ niệm thành lập trường hồi lớp mười, cậu ta còn đến trường học của chúng ta đấy? Mấy nữ sinh lớp mình đều hỏi thăm cậu ta đấy!"
"Vậy cậu có quen biết Cao Thần không?"
"Cao Thần? Ai a?"
Ngày kỷ niệm thành lập trường lớp mười, Triệu Thừa Dư từng đến trường cô?
Cố Hàm Ninh giật mình sững sờ trở lại phòng của mình, ngồi ở mép giường, nhìn hộp quà trong tay mình.
Trong đầu càng không ngừng suy tư, dường như có thêm chút đầu mối, vừa như là thêm chút nghi hoặc …
Hồi lớp mười, lớp cấp hai bọn họ kỷ niệm ngày thành lập trường lần thứ năm mươi, mỗi lớp đều có tiết mục.
Lớp bọn họ trừ một tiểu phẩm, chủ nhiệm lớp còn đẩy cô lên biểu diễn độc tấu dương cầm.
Từ lúc sáu tuổicô bắt đầu học dương cầm, luyện mười mấy năm, kể từ sau khi thi được mười giấy khen từ hồi cấp hai, bởi vì bài giờ nhiều lên, cô đã bỏ bẵng việc luyện đàn, chỉ thỉnh thoảng chủ nhật rảnh rỗi thì tùy ý đàn một lúc.
Cũng không biết làm sao mà chủ nhiệm lớp biết cô có mười giấy khen đánh đàn dương cầm, lúc báo tiết mục thì trực tiếp đọc tên cô. Sau khi cô biết, tốn không ít thời gian luyện tập, đến lúc biểu diễn, cuối cùng không có sai sót.
Bởi vì ngày kỷ niệm thành lập trường đúng vào thứ bảy, không ít bạn học các trường khác được nghỉ đều đến xem, Cố Hàm Ninh không nghĩ đến, khi ấy Triệu Thừa Dư đã ở...
Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút vội vàng mà muốn mở hộp quà tặng rồi.
Cô kéo nhẹ dây ruy-băng buộc trên hộp quà, mở nắp, bên trong là cây dương cầm nhỏ mà kiếp trước cô rất quý trọng, tinh xảo gần như là chiếc dương cầm bình thường thu nhỏ.
Cố Hàm Ninh mở tấm thiệp kia, bên trong vẫn là bốn chữ kia...
Đây là chữ của Triệu Thừa Dư...
Trong kiếp trước, đối với cô, Triệu Thừa Dư chẳng qua chỉ là bạn học của Cao Thần mà thôi, lúc nhận được món quà, trong lòng trong mắt cô chỉ có Cao Thần, căn bản chưa từng nghĩ đến còn có những đáp án khác...
Hóa ra, từ đầu đến cuối, đều là cô nhầm!
Sự chế nhạo của Lục Khải, bản thân cô ngượng ngùng vui mừng, tất cả đều là nguyên nhân gây ra hiểu lầm...
Hóa ra, Lục Khải chưa từng quen biết Cao Thần, hóa ra, Triệu Thừa Dư có lẽ đã từng gặp mình ba năm trước đây ...
Trong kiếp trước, Cố Hàm Ninh cảm động vì lòng quan tâm tỉ mỉ của Cao Thần, sau Quốc Khánh quay lại trường không lâu, liền đón nhận lời tỏ tình của Cao Thần. Khi ấy cô nghĩ, một người luôn dành tất cả tấm lòng cho mình, tất nhiên sẽ đối tốt với mình.
Nhưng hóa ra, tất cả chẳng qua là tự cô hiểu lầm...
Vậy, kiếp trước, Triệu Thừa Dư chính là lặng yên làm tất cả như thế, cho tới thất vọng, tuyệt vọng sao?
Cố Hàm Ninh nghĩ, cô đại khái hơi hiểu lòng dạ Triệu Thừa Dư rồi.
Triệu Thừa Dư, hẳn là vì không để mình khó xử, cho nên cậu ấy bất động thanh sắc (không tỏ vẻ gì), yên lặng canh giữ, có lẽ cậu còn từng có thỏa thuận với Cao Thần, cho nên, cậu cam nguyện lui nhường, chưa bao giờ tranh, bởi vì, kiếp trước, từ ngày đầu tiên vào học, mình nhìn đến chính là Cao Thần...
________Hết chương 20________
Chương 21: Tỉnh ngộ
Triệu Thừa Dư……
Cố Hàm Ninh lẩm nhẩm trong lòng, đau lòng vì cậu của kiếp trước, cảm động vì cậu của kiếp trước lẫn kiếp này!
Nếu kiếp này cô không tỉnh ngộ, Triệu Thừa Dư có thể vẫn lựa chọn rút lui khỏi bên cạnh cô, từ nay về sau, nhìn không thấy, nghe không được, mặc cho bản thân từ từ trở thành một hình ảnh mờ nhạt trong ký ức của cô? Sau đó một mình cậu nhẫn nhịn chịu đau khổ, một mình cô đơn....
Triệu Thừa Dư... Thật xin lỗi, cũng cám ơn cậu…….
Đáy lòng Cố Hàm Ninh vừa chua xót vừa ấm áp.
Có lẽ, cảm động, cũng có thể là sự khởi đầu của tình yêu ....
Cố Hàm Ninh cảm xúc thay đổi, không khỏi cầm lấy di động, mở ra số điện thoại của Triệu Thừa Dư, do dự cắn môi dưới, cuối cùng gửi một tin nhắn.
“Triệu Thừa Dư, đã mua được vé tàu chưa?”
Rất nhanh có tin nhắn đáp lại.
“Mình đang chờ xếp hàng. Sắp đến lượt rồi.”
“Được, mua xong thông báo mình một tiếng.”
Lần này bên kia rất lâu mới trả lời lại.
“Sinh nhật vui vẻ”!
“Cám ơn”!
Cố Hàm Ninh buông điện thoại, nằm ngửa trên giường, mím môi, khóe miệng không che giấu nổi nụ cười.
Tuổi trẻ, thật tốt.
Vé Triệu Thừa Dư mua chính là vé tàu về thành phố H lúc một rưỡi chiều ngày bảy tháng mười, Cố Hàm Ninh dự định đến lúc đó gặp cậu ở ga tàu.
Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã đương nhiên vẫn muốn đưa Cố Hàm Ninh đến ga tàu.
Xe vừa dừng lại, Cố Hàm Ninh liền thấy Triệu Thừa Dư.
Mới chỉ nửa tháng, Cố Hàm Ninh lại phát hiện trong đám đông mình chỉ liếc mắt một lần liền nhìn thấy cậu rồi, mỗi lần nhìn lại càng thấy Triệu Thừa Dư trở nên cuốn hút lạ thường.
“Triệu Thừa Dư”! Cố Hàm Ninh vẫy tay gọi cậu, trên khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Triệu Thừa Dư theo hướng âm thanh quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Cố Hàm Ninh, ngay lập tức cũng nở nụ cười.
“Cố Hàm Ninh…..”
Cố An Quốc và Diệu Tuệ Nhã tiễn Cố Hàm Ninh lên tận tàu, cất kĩ hành lý, Cố An Quốc kéo Diêu Tuệ Nhã còn đang lải nhải không ngừng: “được rồi, đi thôi, tàu sắp chạy rồi. Ninh Ninh cũng đã lớn, cũng biết cả.”
“Cô, chú, cháu sẽ đưa Cố Hàm Ninh đến tận phòng, mọi người cứ yên tâm!” Triệu Thừa Dư đứng trên lối đi, cười dịu dàng, nói kiên định.
“Ninh Ninh đi một mình cô cũng không yên tâm, may có cháu ở đây, Ninh Ninh nhà chúng ta có người chăm sóc, cô cũng yên tâm hơn nhiều.” Diêu Tuệ Nhã cười nói, nhìn chàng trai trước mặt, càng nhìn càng thuận mắt.
“Ba mẹ, hai người về thôi. Tàu sắp chạy rồi. Đến nơi con sẽ gọi điện cho ba mẹ.” Cố Hàm Ninh cười vỗ nhẹ cánh tay Diêu Tuệ Nhã, cuối cùng cũng khuyên được cha mẹ, quay đầu đã thấy cái nhìn chứa ý cười của Triệu Thừa Dư.
Hai người ngồi xuống, tàu bắt đầu khởi hành, Cố Hàm Ninh lấy một túi đồ ăn vặt to từ ba lô sau lưng.
“Mẹ mình sợ mình ngồi tàu sẽ buồn chán, chuẩn bị một túi đồ ăn vặt to.”
Quả hạnh nhân, đậu phụ khô, hạt đậu nành rang, thạch, bánh ngọt, bánh quy, một đống đồ lớn khiến Triệu Thừa Dư cười to.
“Cô chuẩn bị cho cậu những gì thế?”
“Rất nhiều thứ a, đầy ắp hai túi to toàn đồ đạc, lát nữa có cậu xách rồi!” Cố Hàm Ninh nhăn nhăn mũi, cười tủm tỉm nói.
Triệu Thừa Dư choáng váng nhìn biểu hiện hiếm có của Cố Hàm Ninh, trong mắt nồng đậm ngạc nhiên khó che giấu.
“Được được... mình xách...”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, nụ cười so với trước kia thanh thoát vui vẻ hơn nhiều, cùng với sự thân mật như có như không...
Lúc xuống tàu, Cố Hàm Ninh cũng chỉ phải đeo một cái ba lô, hai túi đồ đầy thức ăn và quần áo thu đông mà Diệu Tuệ Nhã chuẩn bị, đều do Thiệu Thừa Dư phụ trách.
Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng thoải mái mà Triệu Thừa Dư lại xách rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hai người họ đi riêng với nhau.
Từ ga tàu đến trường học, hai người trò chuyện với nhau câu được câu không, sóng vai thật gần đi bên nhau.
Trên xe buýt, Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư, không nhịn được mím môi cười trộm.
Cô gái trẻ tuổi đơn thuần, chàng trai tình hữu độc chung (chỉ yêu một người) trầm tĩnh dưới ánh mặt trời, khi còn trẻ cô thích chàng trai hài hước như ánh mặt trời, khi đã trưởng thành cô lại thích con người yên tĩnh này…
Trở lại trường học, cuộc sống sinh viên lại bắt đầu.
Mà Cố Hàm Ninh cảm thấy tất cả mọi thứ đã không còn giống trước.
Sáu giờ bốn lăm sáng, Cố Hàm Ninh xuống lầu đúng giờ, đã thấy Triệu Thừa Dư đứng ở phòng ngủ dưới lầu, khi nhìn thấy Cố Hàm Ninh thì có chút ngạc nhiên.
Cố Hàm Ninh mỉm cười vẫy tay Triệu Thừa Dư.
“Chúng ta cùng chạy bộ đi.”
Hôm qua Cố Hàm Ninh đã nói với bạn cùng phòng, chính là dự định mỗi ngày chạy bộ quẹt thẻ, hỏi có ai muốn chạy cùng không, đương nhiên không ai hưởng ứng, buổi sáng hôm nay một mình rời phòng xuống lầu.
Cố Hàm Ninh chú ý hô hấp, cố gắng duy trì tốc độ không đổi, Triệu Thừa Dư chạy bên cạnh cô, hơi thở rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian